Dạ Ngữ : Thực hiện: MC Quàng A Tũn Truyện nghe nhiều nhất. 1. Đấu Phá Thương Khung. Hoàn thành Lão Trần 12938. 2. Thâu thiên chi đạo. Hoàn thành MC Tiến Phong 6470. 3. Thiên Quân Vô Lại. Hoàn thành MC Quàng A Hoàn thành MC Hoàng Vinh 4196. 8. Vũ Luyện Điên Phong Cực Phẩm Nữ Tướng Phúc Hắc Hoàng Đế Thiếp Dục Thâu Hương. Chapter 6; Chapter 5; Chapter 4 Mười năm yêu anh nhất. Chap 44- Không bị mất đi 1,372,147. 03. Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Mưu Lược. Chap 132-không đáng đánh 964,665. 04. Nhất Dạ Mê Tình là phần trước của Nhất Dạ Thâu Hoan. Truyện kể về mùa thu năm thứ hai mươi mốt của vương triều Bắc Hạ, ngoại thích Hoàng Phủ Đức đảo chính soán vị, giết vu sát hậu, đốt thành tự lập đế, đổi quốc hiệu Thừa Thiên. Nữ Thủ Trưởng Hấp Dẫn của tác giả Tiểu Lâu Nhất Dạ Xuân thuộc thể loại truyện Đô Thị, Truyện Sắc Hiệp được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Trích dẫn truyện: "A!" Một tiếng động nhân ngâm nga từ trong miệng mỹ nữ sát [Cấm.Ái hệ liệt chi nhất] Nhất dạ thâu hoan. Quyển 1: Dạ Phượng kiêu ngạo. Quyển 1: Dạ Phượng kiêu ngạo C25. Quyển 1: Dạ Phượng kiêu ngạo C34. Quyển 2: Chi bằng ung dung đi một chuyến . Chữ vàng màn đỏ khiến tẩm lâu hỉ khí dương dương, nến long phụng cháy rừng rực, càng tăng thêm mấy phần hỉ không khí hân hoan vui vẻ, đối lập hoàn toàn với tâm trạng ta hôm hôn là đại sự của cả một đời người, nhưng với ta mà nói, nó chỉ như một thứ thủ tục. Hơn nữa, trong lúc làm thủ tục lại lại gặp chút sai sót, khiến tâm tình ta càng thêm trầm ở trên giường, ta không nói được lấy một lời. Buông mắt, ngây người nhìn chăm chú cây trâm đang nắm trong chưa bao giờ là một nữ nhân làm việc theo lẽ thường, nhưng lúc này đây, chính là lần đầu tiên ta ngồi trên hỉ sàng rất lâu, rất lâu…Đúng là rất lâu, lâu đến mức chính bản thân ta cũng không biết đã qua bao lâu rồi.“Đại tiểu thư, ngài đói bụng không, trước tiên ăn chút gì đi.” Thanh âm kiều diễm của Tiểu Lan truyền đến tai còn nha hoàn thân thiết nhà mình a, sớm biết vậy đã tiện tay mang cả Tiểu Hồng tỷ tỷ theo siết chặt cây trâm, thản nhiên nói, “Tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Chẳng lẽ lúc này còn sớm lắm sao?“Vương phi, vương gia có lẽ đã say rồi.” Hỉ nương xấu hổ mở Hoàng Phủ Viêm có phải hơi quá đáng rồi không? Nói là phối hợp diễn kịch, vậy mà mới vào màn đầu khiến ta khó xử phòng hoa chúc lại để bản cô nương độc thủ không khuê, truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ ta thế nào?Người ngoài nghĩ sao ta cũng mặc kệ, cái chính là hạ nhân vương phủ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu để bọn họ biết ta chưa được sủng ái ngày nào đã lâm vào thất sủng, ta còn cơ hội thậm thụt lén lút đi lại khắp nơi trong vương phủ hay sao?“Hỉ nương bận bịu cả ngày, hẳn rất cực khổ, thay ta ban thưởng đi.” Mặc dù có chút oán giận, nhưng vẫn như cũ duy trì phong độ đáng có của Mộ Dung đại tiểu nương cùng nha hoàn vương phủ vừa lĩnh thưởng xong, đều lui xuống tân phòng, chỉ còn lại mỗi ta cùng Tiểu Lan.“Tiểu thư, bây giờ đã là giờ tý rồi.” Tiểu Lan nhỏ giọng nói, “Vương gia sẽ không tới đâu, ngài không cần chờ đợi làm gì.”Ta trợn mắt, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Chờ hắn? Hắn xứng sao?“Tiểu thư, cả ngày nay ngài vẫn chưa ăn thứ gì, nô tỳ đến phòng bếp làm vài món cho ngài ăn.” Nha đầu nhà mình quả nhiên rất tốt.“Ở trước mặt ta cứ việc xưng ta.” Nha đầu kia được Thanh Nhã giáo dục, lúc nào cũng xưng ta’, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Giọng điệu Tiểu Lan mang theo tiếu ý, “Tiểu thư, đây là vương phủ.”Bất tri bất giác, hóa ra ta đã lập gia đình rồi. Đây là vương phủ, không phải Mộ Dung gia a. Ta thở dài một tiếng, “Ngươi cứ đi ngủ trước đi.” Thành thân rồi, gả cho một nam nhân mình không yêu không thích.“Tiểu thư, thứ ta nói thẳng, ngài thích Viêm vương sao?” Nha hoàn Mộ Dung gia quả nhiên không giống người thường, vấn đề này rất có chiều sâu nha.“Làm sao có thể?” Ta đối với Phong Vân trung trinh như một, tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến.“Nếu đã như vậy, ngài còn ngồi đây chờ đợi làm gì?” Nhất châm kiến huyết. TN xem lại chú thích chương trước ^^Ta chậm rãi ngẩng đầu, cười nhạt, “Ta đã yêu sâu sắc một nam nhân, yêu hắn yêu đến trái tim đau đớn. Thế nhưng, ta lại gả cho người khác. Đã cùng hắn làm phu thê chi thực, nhưng lại không có danh phận phu thê. Ta cũng như những nữ nhân bình thường, khao khát hôn nhân, chờ mong đêm động phòng hoa chúc. Đêm nay, để ta nếm thử tư vị của động phòng hoa chúc đi.” Để ta ngây ngốc huyễn tưởng được gả cho Mộ Dung Phong Vân, trở thành thê tử của phòng hồi lâu không một tiếng động, một lúc lâu sau, ta nghe thấy âm thanh đóng cửa rất đầu tri kỉ phòng phút chốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, nến long phụng vẫn hừng hực cháy sáng. Sáp chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, từ từ đọng khăn đỏ thẫm đột nhiên nhẹ nhàng được vén lên, rơi trên mặt đất. Ánh nến đỏ au cùng với màu đỏ của chiếc hỉ khăn hòa quyện vào nhau, diễm lệ vô theo bản năng ngẩng đầu, theo đó đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. À không, phải là chiếc mặt nạ quen thuộc mới mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, thời gian như dường như ngưng là người đầu tiên hồi phục tinh thần, “Tử Lung.”“Thiên ca?” Ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn?Phượng Ngự Thiên không phải rời khỏi kinh thành rồi sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng của ta.“Phượng nhi.” Hắn giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của ta, “Hôm nay ngươi rất đẹp.”Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, “Đa tạ.” Lời kịch này lẽ ra phải do tân lang nói mới vươn tay lấy mũ phượng trên đầu ta xuống, “Có phải rất mệt không?”“Tạm ổn.” Mấy lời này không phải nên do phu quân ta nói sao? Hắn đương không đến xem chuyện náo nhiệt gì?“Những thứ trên đầu ngươi rất nặng?” Hắn không chút e dè ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta lấy hết phục trang trên đầu ta xuống, “Ta giúp ngươi lấy xuống.” Hắn… ai a? Dựa vào cái gì lại giúp ta làm mấy chuyện này?Ta dở khóc dở cười, “Ngươi làm gì vậy? Mấy chuyện này hình như không tới phiên ngươi làm?” Kẻ làm huynh đệ như hắn không phải quá “chuyên nghiệp” rồi?“Gở xuống sẽ thoải mái hơn.” Nhẹ nhàng gở từng cây trâm xuống, từng lọn tóc đen nhánh tản ra, giống như thác nước bay tán loạn trên vai.“Ta còn chưa muốn ngủ, ngươi xõa tóc ta ra làm gì?” Hắn… Phượng Ngự Thiên hôm nay đầu óc có phải có vấn đề rồi không?“Mệt mỏi cả ngày, uống chút rượu cho đỡ mệt.” Hắn đúng là không biết khách khí, hoàn toàn xem nơi này giống như là nhà của tiện tay tiếp nhận chung rượu trên tay hắn, một ngụm uống sạch, “Tìm ta là để uống rượu sao?” Muốn uống rượu mừng cũng không cần trực tiếp vào tận tân phòng như vậy chứ?Hắn cười khẽ, tiếp nhận chung rượu trên tay ta, “Không phải uống như vậy.”Ta nheo mắt, nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi hôm nay sao lạ lùng quá vậy? Có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”Phượng Ngự Thiên hoàn toàn không thèm nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn cây trâm ta siết chặt trong lòng bàn tay, “Buông cây trâm xuống.”“Không buông.” Tối nay, ta muốn cây trâm này theo bên sát bên ta.“Trước tiên uống rượu trước đã.” Phượng Ngự Thiên đưa chung rượu cho ta. Trong lúc chầm chậm đem chung rượu đặt vào tay ta, hắn tiện tay rút lấy cây trâm, “Cẩn thận kẻo tổn thương chính bản thân mình.” Giọng điệu ôn nhu của hắn khiến ta thấy mình giống như một tiểu hài ba trợn mắt nhìn hắn, “Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, làm sao có thể bị nó tổn thương, mấy lời của ngươi đúng là thừa thãi.”Ngón tay thô ráp của Phượng Ngự Thiên đè nặng trên đôi môi mềm mại của ta, “Suỵt, đừng lên tiếng” Cánh tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay ta, “Uống đi.” TN Thỉnh mọi người nhớ tới động tác uống rượu giao bôi kiểu hai tay chéo nhau trong mấy phim TQ để hiểu “quấn lấy” đó là gì =Ta sững sờ tại chỗ, vẻ mặt mông lung nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”Tiếu ý nhàn nhạt từ bên môi hắn phát ra, “Uống rượu đó, ngươi nói mà, ta là bạn rượu của ngươi.”“Bạn rượu cũng có cách uống này sao?” Cách uống này rõ ràng chính là uống rượu giao bôi, hắn khinh ta là kẻ ngốc à?“Uống thử xem, uống như vậy mới thấy ngọt.” Ngọt? Còn có cách nói này sao?“Vậy để ta thử xem.” Ta giơ chung rượu lên, chậm rãi đem chất lỏng màu hổ phách kia đổ vào trong miệng, hai bên song song, Phượng Ngự Thiên cũng làm động tác giống hệt như buông chung rượu xuống, liếm liếm môi, giận dỗi bĩu môi, “Gạt người, có gì khác với mấy loại rượu thông thường đâu.” Rượu này lạnh lạnh nhạt nhạt, một chút mùi vị cũng không ngón tay hắn mơn trớn trên môi ta, “Để ta nếm thử.” Vươn đầu lưỡi, hắn khẽ liếm giọt rượu còn đọng trên môi ta, “Quả nhiên rất ngọt.”Động tác của hắn thật sự là… ám muội muốn chết, “Ngươi muốn làm gì?”Bàn tay Phượng Ngự Thiên đột ngột ôm lấy eo ta, “Vén hỉ khăn, uống rượu giao bôi xong thì phải làm gì?”Thực hiện tất cả các bước trên, đương nhiên là nghi thức kết hôn trong phim kịch. “Lên giường.” Lời vừa thốt ra, ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.“Vậy thì đúng rồi.” Hắn cười khẽ, bàn tay luồn vào trong y phục của ta, ** ám muội, “Nữ hài tử thông minh.”Ta vội và giữ chặt y phục, “Ngươi muốn làm gì?” TN Sao có mỗi 1 câu mà nói hoài dị =.=”? Bớ người ta cứu mạng, hắn muốn cưỡng gian tân nương.“Động phòng hoa chúc, ngươi nói nên làm cái gì?” Hắn gạt tay ta ra, thuận tiện xé bỏ lễ phục tân nương, “Tới đây, ta giúp ngươi thoát.”Ta không chút khách khí đánh tay hắn ra. Lạnh lùng nói, “Phượng Ngự Thiên, đầu óc ngươi có phải có vấn đề rồi không? Ngươi rõ ràng đã có nữ nhân mình thích? Tại sao còn tới trêu chọc ta?” Ăn no rỗi dửng dưng trả lời, “Ta thích.” Ai đó rất không biết thân biết phận cởi bỏ thắt lưng của ta, “Ăn ngươi cũng không tệ a.”Cái gì cái gì cái gì? Hắn muốn ăn ta? Là lỗ tai ta có vấn đề? Đúng vậy, tuyệt đối là có vấn đề.“Ngươi đừng vọng tưởng. Đời này kiếp này, chỉ có Phong Vân mới có thể chạm vào ta, ngươi không xứng,” Ta nuốt nước bọt lui về phía sau, “Ngươi không được giở trò, ta với ngươi là huynh đệ đó.” Ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thế nhưng, xuyên qua chiếc mặt nạ băng lãnh kia, ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn có dục hỏa.“Lung nhi, ngươi thế này giống hệt như một con thỏ nhỏ bị thương, khiến ta không kiềm lòng được muốn xâm phạm.” Đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt của ta, nhưng ta lại không cảm nhận được chút gì ấm áp.“Phượng Ngự Thiên, ngươi còn dám làm vậy với ta, đừng trách ta động thủ.” Lần đầu tiên thấy nam nhân này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức giống như ác ma đến từ địa ngục.“Tiểu Lung nhi, ta biết ngươi sẽ không làm vậy.” Hắn cười khẽ, bàn tay vòng qua ôm ta vào người hắn có một loại hương vị nhàn nhạt, không giống với hương liệu thông thường, cũng không phải mùi hương của hoa cỏ, tươi mát tự nhiên, rất dễ chịu. Quan trọng nhất chính là… Tại sao ta thấy hắn rất quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt, giống như đã ngửi thấy ở đâu rồi.“Ngươi xem chúng ta là huynh đệ sao?” Hắn luồn tay thoát từng lớp y phục của cố gắng bảo trì thanh tĩnh, cùng y phục đại chiến, “Đúng vậy.” Quả là đáng sợ, trên người hắn có gì đó khiến ta vô phương kháng cự, mê hoặc ta trầm luân vào đó. Nam nhân này, quả thật quá đáng sợ.“Vậy sao? Cái gì ta cũng thấy qua, ăn cũng đã ăn qua, ngươi còn xem ta là huynh đệ à.” Hắn vẫn tiếp tục thoát y phục của ngẩn người, lập tức thét lớn, “Không thể nào.” Không thể nào, hắn căn bản không có cơ hội ăn ta.“Sao lại không thể nào, ngày đó ngươi bị Thanh Nhi lột sạch chỉ còn mỗi y phục bên trong, lúc ta ôm ngươi trở về, nổi lên sắc tâm, không cẩn thận ăn ngươi mất rồi.” Giọng điệu hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy việc hắn cưỡng gian ta là rất thiên kinh địa nghĩa.“Ngươi…” Ta thét chói tai, căn bản không quan tâm chuyện đó sẽ đem đến hậu quả gì, “Ngươi ăn ta?”“Đúng vậy, những dấu hôn trên người ngươi hôm đó là của ta.” Hắn ngậm lấy vành tai ta, “Ngày đó ngươi thật là khả ái, khiến ta yêu thích không muốn buông tay.”Ta tận lực kiềm nén tâm tình, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, “Không được nói nữa.”“Ta không thích ngươi như vậy, cười một cái đi.” Hắn đùa nghịch ta, “Lung nhi, ta thích ngươi cười.”Ta mặt xám như tro, ngữ điệu băng lãnh, “Nể mặt ngươi từng là huynh đệ với ta, ngươi muốn chết như thế nào.” Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, ta sẽ dùng thái độ tỉnh táo nhất để xử sát thủ cũng không phải không có cái tốt, ít nhất, lúc này ta sẽ không khóc sướt mướt, chạy đi tự vẫn.“Muốn chết cũng phải chết trên người ngươi.” Hắn lần thứ hai ôm lấy thắt lưng ta, “Như vậy có được không?” TN Anh này đê tiện thiệt =.=”“Không.” Đã đến nước này rồi, hắn cư nhiên… cư nhiên…“Nhất dạ phu thê bách dạ ân, lẽ nào ngươi một chút cũng không niệm tình bạn cũ?”“Niệm cái đầu ngươi.” Ta xuất ra một chưởng. Không chút lưu tình, “Ngươi đi chết cho ta.” Ta bị cưỡng gian à? Đỉnh đỉnh đại danh Dạ Phượng vậy mà bị cưỡng Ngự Thiên dễ dàng tránh được đòn tấn công của ta, “Lung nhi, ta đã sớm biết ngươi sẽ có tâm cơ, đêm nay buộc lòng phải ủy khuất ngươi rồi.”Mặt ta biến sắc, biết tình huống không ổn rồi, “Có ý gì?” Nam nhân gian trá này, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn đê tiện gì…“Ta đã hạ mê dược ở trong rượu, xem ra lúc này nên phát huy tác dụng rồi.” Hắn không chút giấu giấm, “Lợi hại lắm, có thể chống cự được tới lúc này.”Ta toàn thân phát lạnh, “Mê dược…” Đã bị hắn xâm phạm một lần, chẳng lẽ còn phải bị xâm phạm thêm một lần? Thân thể ta là thuộc về Phong Vân, ngoại trừ hắn, không ai có thể chạm vào.“Cũng nên phát tác rồi?” Hắn tà ác cười khẽ, “Nội lực ngươi dù có thâm hậu, cũng không thể tiếp tục chống cự. Thỏ con, ngoan ngoãn để ta ăn đi.”“Vọng tưởng.” Ta tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt giết người nhìn biểu tình độc địa hung ác, nhưng đầu óc ta liên tục choáng váng, tựa hồ tùy thời đều có thể mất đi tri giác.“Nên ngã rồi?” Hắn vươn tay kéo lấy khuỷu tay ta, “Không khác biệt lắm.”“Buông ra.” Ta dùng hết toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, nhưng phát hiện bản thân mình một chút khí lực cũng không ôm lấy ta, đi về phía chiếc giường vốn dĩ thuộc về ta cùng phu quân, “Từ nay trở đi, ngươi là của ta.”“Mơ tưởng.” Phẫn nộ phun ra hai chữ, đầu óc ta đột nhiên mơ hồ, quay cuồng choáng rằng choáng váng, nhưng ta vẫn còn chút tri giác. Ta biết hắn đem ta trói trên giường, biết hắn nhẹ nhàng che lấy mắt ta, biết hắn rút đi y phục trên người ta, biết hắn hôn lên môi ta, biết hắn nhu tình như nước tiến vào cơ thể ta…Trong nháy mắt hắn ** tiến vào cơ thể ta, ta nghe tiếng Phượng Ngự Thiên rỉ rả bên tai, “Lung nhi, ta muốn ngươi.” Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Ta hận ngươi.” Ta hung hăng bấu lên lưng hắn, móng tay thật sâu cắm vào da thịt.“Không sao, không sao. Ta sẽ thương nàng, yêu nàng, sủng nàng.” Đôi môi hắn lạnh lẽo đè lên môi ta.“Ta hận ngươi hận ngươi suốt đời.” Ta cũng hận chính bản thân, hận bản thân cư nhiên không biết xấu hổ tiếp nhận hắn, thậm chí còn nằm dưới thân thương tiếc hôn lên môi ta, “Không sao, ta yêu nàng yêu đến suốt đời…”TN Tình hình là… bạn thực sự rất ghét cái câu “Ta yêu ngươi.”, nếu có ai đứng trước mặt bạn nói “Tao yêu mày”, bạn chắc chắn sẽ đá nó ra khỏi phạm vi tác dụng của định luật vạn vật hấp dẫn =.=”, nên cho phép từ câu cuối cùng của chương này, bạn đổi xưng hô của Phượng Ngự Thiên – Tử Lung nha Thể loại thanh xuân tiểu thuyết, thanh xuân huyễn tưởngHệ liệt "Cấm ái"- Chi nhất 1. Nhất dạ mê tình2. Nhất dạ thâu hoan3. Nha hoàn thâu tâm- Chi nhịNhất dạ tiêu hồn[Warning của editor ] Truyện hơi bị “sắc”, yêu cầu suy nghĩ kĩ trước khi “dùng”Bản thân tự cảm thấy nhân cách của rất tốt, là một sát thủ của Phi Ưng bang, Hạ Tử Lung chỉ cần tiền không cần mạng, ra giá hợp lý thì trộm cắp, giết người, gian dâm phóng hỏa, cô cũng chẳng từNhưng nói thì nói vậy, những kẻ cô giết chắc chắn chẳng phải là hạng tốt lành, còn tiền kiếm được hả, chỉ là sẵn tiện ghé thăm vài nhà giàu có, đa số vẫn là tranh giành bang phái, vơ vét súng ống đạn dược mà thôi, còn chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào hết. Thế mà vô duyên vô cớ, cô mù mờ bị xuyên thời không ngàn năm trước, tư duy hiện đại của cô không hề bị bó buộc nào cả, chấp nhận sự thật mình thích "đại ca" của mình, dự định sẽ làm một đôi uyên ương đầu tiên tuyên dương tình yêu cấm kị nơi cổ đại. Ấy vậy mà kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước vì một đạo thánh chỉ, gả cô vào Vương phủĐêm tân hôn, trượng phu của cô say trong lòng giai nhân khác. Cô thì hồng hạnh xuất tường, đêm tân hôn quỷ dị nhất lịch sử, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi... Leo tường, thâu hoan, thất thân, lăn lộn đã đời cô lại không biết “tình nhân” của mình trông như thế nào. Thứ có thể thấy, chỉ là chiếc mặt nạ lạnh như băng. Chậc chậc, bức tường này xuất ra... Hạ Tử Lung phát thề, chỉ có một đêm. Ngày ngày không cảm thấy hắn quá nhiệt tình, đêm đêm lại nỗ lực “cống hiến”. Thậm chí cùng với kẻ đã là vợ người ta như nàng bí mật sống chung, trình diễn một hồi oanh oanh liệt liệt “trèo thường ký”. Ơ, tại sao nàng đối với mặt nạ của “tình phu” lại thấy quen như vậy, lẽ nào…Nhất Dạ Thâu Hoan Thể loại thanh xuân tiểu thuyết, thanh xuân huyễn tưởngHệ liệt "Cấm ái"- Chi nhất 1. Nhất dạ mê tình2. Nhất dạ thâu hoan3. Nha hoàn thâu tâm- Chi nhịNhất dạ tiêu hồn[Warning của editor ] Truyện hơi bị “sắc”, yêu cầu suy nghĩ kĩ trước khi “dùng”Bản thân tự cảm thấy nhân cách của... mình rất tốt, là một sát thủ của Phi Ưng bang, Hạ Tử Lung chỉ cần tiền không cần mạng, ra giá hợp lý thì trộm cắp, giết người, gian dâm phóng hỏa, cô cũng chẳng từNhưng nói thì nói vậy, những kẻ cô giết chắc chắn chẳng phải là hạng tốt lành, còn tiền kiếm được hả, chỉ là sẵn tiện ghé thăm vài nhà giàu có, đa số vẫn là tranh giành bang phái, vơ vét súng ống đạn dược mà thôi, còn chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào hết. Thế mà vô duyên vô cớ, cô mù mờ bị xuyên thời không ngàn năm trước, tư duy hiện đại của cô không hề bị bó buộc nào cả, chấp nhận sự thật mình thích "đại ca" của mình, dự định sẽ làm một đôi uyên ương đầu tiên tuyên dương tình yêu cấm kị nơi cổ đại. Ấy vậy mà kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước vì một đạo thánh chỉ, gả cô vào Vương phủĐêm tân hôn, trượng phu của cô say trong lòng giai nhân khác. Cô thì hồng hạnh xuất tường, đêm tân hôn quỷ dị nhất lịch sử, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi... Leo tường, thâu hoan, thất thân, lăn lộn đã đời cô lại không biết “tình nhân” của mình trông như thế nào. Thứ có thể thấy, chỉ là chiếc mặt nạ lạnh như băng. Chậc chậc, bức tường này xuất ra... Hạ Tử Lung phát thề, chỉ có một đêm. Ngày ngày không cảm thấy hắn quá nhiệt tình, đêm đêm lại nỗ lực “cống hiến”. Thậm chí cùng với kẻ đã là vợ người ta như nàng bí mật sống chung, trình diễn một hồi oanh oanh liệt liệt “trèo thường ký”. Ơ, tại sao nàng đối với mặt nạ của “tình phu” lại thấy quen như vậy, lẽ nào… Danh sách chươngQuyển 1 - Chương 1 Hoa lệ lệ 1 xuyên khôngQuyển 1 - Chương 2 Đè lên người soái caQuyển 1 - Chương 3 Tỷ tỷ? Mẫu thân?Quyển 1 - Chương 4 Hôm nay đi chơi kỹQuyển 1 - Chương 5 Bè đảng tranh giành hắc ámQuyển 1 - Chương 6 Nữ sát thủ kém bản lĩnhQuyển 1 - Chương 7 Dạ Phượng kiêu ngạoQuyển 1 - Chương 8 Ta phải dọn nhàQuyển 1 - Chương 9 Soái soái – đại caQuyển 1 - Chương 10 Hào phóng thu muaQuyển 1 - Chương 11 Ta muốn hátQuyển 1 - Chương 12 Một khúc xương sườn dẫn đến huyết ánQuyển 1 - Chương 13 Gia hỏa họ LăngQuyển 1 - Chương 14 Tốt số vô phươngQuyển 1 - Chương 15 Suy tới cực điểmQuyển 1 - Chương 16 Khách quý đến thămQuyển 1 - Chương 17 Tuyệt sắc mỹ nữQuyển 1 - Chương 18 Ta là mối đe dọa lớnQuyển 1 - Chương 19 Chúng ta ở bên nhau điQuyển 1 - Chương 20 Phượng Nhi cô nươngQuyển 1 - Chương 21 Ta là phi tặcQuyển 1 - Chương 22 Lấy thân báo đápQuyển 1 - Chương 23 Ngươi rất hài hướcQuyển 1 - Chương 24 Bái phỏng Lăng giaQuyển 1 - Chương 25 Chó dữ cướp xươngQuyển 1 - Chương 26 Hắn là đầu sỏQuyển 1 - Chương 27 Cáo quan? Sợ ngươi à?Quyển 1 - Chương 28 Ta là nữQuyển 1 - Chương 29 Lừa chết ngươi không đền mạngQuyển 1 - Chương 30 Bí mật của Tử LungQuyển 1 - Chương 31 Kỳ thực rất yếu đuốiQuyển 1 - Chương 32 Có người kêu cứu mạngTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện Contents1 Giới thiệu Truyện Nhất Dạ Thâu Hoan2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Nhất Dạ Thâu Hoan “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Nhất Dạ Thâu Hoan Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Nhất Dạ Thâu Hoan 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Nhất Dạ Thâu Hoan Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Thể loại thanh xuân tiểu thuyết, thanh xuân huyễn tưởngHệ liệt “Cấm ái”– Chi nhất 1. Nhất dạ mê tình2. Nhất dạ thâu hoan3. Nha hoàn thâu tâm– Chi nhịNhất dạ tiêu hồn [Warning của editor ] Truyện hơi bị “sắc”, yêu cầu suy nghĩ kĩ trước khi “dùng” Bản thân tự cảm thấy nhân cách của mình rất tốt, là một sát thủ của Phi Ưng bang, Hạ Tử Lung chỉ cần tiền không cần mạng, ra giá hợp lý thì trộm cắp, giết người, gian dâm phóng hỏa, cô cũng chẳng từNhưng nói thì nói vậy, những kẻ cô giết chắc chắn chẳng phải là hạng tốt lành, còn tiền kiếm được hả, chỉ là sẵn tiện ghé thăm vài nhà giàu có, đa số vẫn là tranh giành bang phái, vơ vét súng ống đạn dược mà thôi, còn chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào hết. Thế mà vô duyên vô cớ, cô mù mờ bị xuyên không. Tới thời không ngàn năm trước, tư duy hiện đại của cô không hề bị bó buộc nào cả, chấp nhận sự thật mình thích “đại ca” của mình, dự định sẽ làm một đôi uyên ương đầu tiên tuyên dương tình yêu cấm kị nơi cổ đại. Ấy vậy mà kế hoạch bị bóp chết từ trong trứng nước vì một đạo thánh chỉ, gả cô vào Vương phủ Đêm tân hôn, trượng phu của cô say trong lòng giai nhân khác. Cô thì hồng hạnh xuất tường, đêm tân hôn quỷ dị nhất lịch sử, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi… Leo tường, thâu hoan, thất thân, lăn lộn đã đời cô lại không biết “tình nhân” của mình trông như thế nào. Thứ có thể thấy, chỉ là chiếc mặt nạ lạnh như băng. Chậc chậc, bức tường này xuất ra… Hạ Tử Lung phát thề, chỉ có một đêm. Ngày ngày không cảm thấy hắn quá nhiệt tình, đêm đêm lại nỗ lực “cống hiến”. Thậm chí cùng với kẻ đã là vợ người ta như nàng bí mật sống chung, trình diễn một hồi oanh oanh liệt liệt “trèo thường ký”. Ơ, tại sao nàng đối với mặt nạ của “tình phu” lại thấy quen như vậy, lẽ nào… Danh sách chương Quyển 1 – Chương 1 Hoa lệ lệ 1 xuyên không Quyển 1 – Chương 2 Đè lên người soái ca Quyển 1 – Chương 3 Tỷ tỷ? Mẫu thân? Quyển 1 – Chương 4 Hôm nay đi chơi kỹ Quyển 1 – Chương 5 Bè đảng tranh giành hắc ám Quyển 1 – Chương 6 Nữ sát thủ kém bản lĩnh Quyển 1 – Chương 7 Dạ Phượng kiêu ngạo Quyển 1 – Chương 8 Ta phải dọn nhà Quyển 1 – Chương 9 Soái soái – đại ca Quyển 1 – Chương 10 Hào phóng thu mua Quyển 1 – Chương 11 Ta muốn hát Quyển 1 – Chương 12 Một khúc xương sườn dẫn đến huyết án Quyển 1 – Chương 13 Gia hỏa họ Lăng Quyển 1 – Chương 14 Tốt số vô phương Quyển 1 – Chương 15 Suy tới cực điểm Quyển 1 – Chương 16 Khách quý đến thăm Quyển 1 – Chương 17 Tuyệt sắc mỹ nữ Quyển 1 – Chương 18 Ta là mối đe dọa lớn Quyển 1 – Chương 19 Chúng ta ở bên nhau đi Quyển 1 – Chương 20 Phượng Nhi cô nương Quyển 1 – Chương 21 Ta là phi tặc Quyển 1 – Chương 22 Lấy thân báo đáp Quyển 1 – Chương 23 Ngươi rất hài hước Quyển 1 – Chương 24 Bái phỏng Lăng gia Quyển 1 – Chương 25 Chó dữ cướp xương Quyển 1 – Chương 26 Hắn là đầu sỏ Quyển 1 – Chương 27 Cáo quan? Sợ ngươi à? Quyển 1 – Chương 28 Ta là nữ Quyển 1 – Chương 29 Lừa chết ngươi không đền mạng Quyển 1 – Chương 30 Bí mật của Tử Lung Quyển 1 – Chương 31 Kỳ thực rất yếu đuối Quyển 1 – Chương 32 Có người kêu cứu mạng Quyển 1 – Chương 33 Cuộc chơi bắt đầu lớn Quyển 1 – Chương 34 Tam vương phân tranh Quyển 1 – Chương 35 Qua một sinh nhật không dễ dàng Quyển 1 – Chương 36 Muốn chơi thì chơi tới cùng Quyển 1 – Chương 37 Lời thì thầm trong đêm thanh tĩnh Quyển 1 – Chương 38 Ta là Hạ tổng Quyển 1 – Chương 39 Hắn rất yêu ta Quyển 1 – Chương 40 PK Mai tiểu thư Quyển 1 – Chương 41 Đại ca, chúng ta loạn luân Quyển 1 – Chương 42 Buổi tiệc xem mắt cẩu huyết nhất lịch sử Quyển 1 – Chương 43 Bán thân – khúc dạo đầu tên gọi tứ hôn Quyển 1 – Chương 44 Là ai cưỡng ai? Dưới 18 tuổi cấm vào Quyển 1 – Chương 45 Kết tóc phu thê Vị thành niên cấm vào Quyển 1 – Chương 46 Chút chuyện năm đó Quyển 1 – Chương 47 Tập đoàn Lục thị trong truyền thuyết Quyển 1 – Chương 48 Yêu huynh là được Quyển 1 – Chương 49 Cắt cổ tay không tự sát Quyển 1 – Chương 50 Bí mật của Phong Vân Trọn bộ Truyện Nhất Dạ Thâu Hoan “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Sở Sở Thể loại Xuyên Không Nguồn Sưu tầm Trạng thái Full Chương cuối Chi bằng ung dung đi một chuyếnGiới thiệu truyện Nhất Dạ Thâu Hoan câu chuyện thuộc thể loại xuyên không của tác giả Sở Sở khiến người đọc chìm đắm lạc vào không gian đầy những xúc cảm có thêm chút phúc Tử Lung nghiễm nhiên nhận mình vẫn là người tốt ngoại trừ động tay động chân là có vài kẻ bị chết và cả những lần tham gia vào những cuộc cướp đoạt tiền bạc để kiếm thêm chút thu hiểu sao lại bị xuyên không gặp tên vương gia lãnh khốc khiến nàng xao động có chút tình cảm, trớ trêu sao vào đêm tân hôn, trượng phu của nàng say trong lòng giai nhân Ebook Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở FullEbook Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở – Full Epub – FullEbook Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở – Full Prc/Mobi – FullEbook Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở – Full Pdf – Full Huynh đệ trong bang đều gọi ta là Hắc tiểu thực, ta không phải họ Hắc. Dạ Phượng, đó mới là danh hiệu của chuyện ta vốn dĩ tên gọi là gì, nói ta quên thì cũng không khác gì ta nhớ không nhầm, chắc là gọi Hạ Tử Lung. Hạ Tử Lung, mặc dù nghe qua cũng không thuận tai lắm, nhưng ta đích thực là họ Hạ, tên Tử vẫn cảm thấy bản thân mình là người tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng giết vài tên để kiếm thêm chút thu nhập, tham gia vào những trận đấu nhau bằng hỏa lực để vơ vét chút súng ống đạn dược, vượt nóc băng tường để trộm chút tiền mặt, ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì xấu hết. Ta lấy danh nghĩa của Châu Châu ra thề, ta hoàn toàn vô tội. Nếu như ta có làm bất cứ chuyện xấu nào, để Châu Châu chết không có đất chôn thây. Quên nói cho mọi người biết, Châu Châu là con chó lông xù ta nuôi. Ba năm trước đã bỏ trốn với người yêu mất rồi, lúc đi, trên lỗ tai còn dính ba hạt cơm của nhà ta. Ba hạt cơm lận đó, lòng ta bây giờ vẫn còn thấy xót đây nghèo mà, ba hạt cơm đối với ta mà nói là rất quý giá. Bởi vậy, đừng có khinh bỉ thật sự rất nghèo, ngoài trừ có hơn mười sổ tiết kiệm ở ngân hàng, một ngôi biệt ngự siêu cấp xa hoa cùng máy bay tư nhân và hằng hà vô số châu báu lỗi thời khác, ta không còn bất cứ vật giá trị nào hết. Mấy điểm tài sản cỏn con đó, là bản thân ta phải mạo hiểm tính mạng khắp nơi kiếm hỏi ta đang làm nghề gì, ta thực sự không muốn nhắc tới. Đừng ép ta, đừng ép ta mà. Cho dù đánh chết ta, ta cũng không nói ta là hộ pháp của Phi Ưng bang, là sát thủ nổi danh nhất hắc đạo. Chỉ cần có tiền thù lao, giết người cướp của, gian dâm cướp giật ta đều nhận hết. Tôn chỉ của ta chính là cần tiền không cần mạng. Chỉ cần ra đúng giá, ta có thể giết cả nhà mình. Đương nhiên, làm gì có ai biết cả nhà ta đều đã chết sạch cả rồi. Đó là năm ta được tám tuổi. lão cha cùng bang phái khác tranh giành địa bàn, cả nhà ta đều anh dũng hi sinh. Nếu không phải ta đủ thông minh, chui ra từ lỗ chó ở góc tường thì chắc cũng đi theo bọn họ, bị đốt đến máu thịt tiêu tan. Ban đầu là muốn đi theo bọn họ lắm chứ, thế nhưng bọn họ hình như là không cần tới ta. Ba ba, mẹ mẹ, gia gia, bác, bốn người, gia đình ta vừa đủ quân số ngồi trên sòng mạt chược, ta có tới cũng chỉ có thể đứng ngoài xem thôi. Ta không thích chơi mạc chược, cũng không muốn đứng ngoài xem, thế nên, ta quyết định miễn cưỡng giữ lại mạng sống cho không phải họ Hắc, thế nhưng phải nói là “hắc” triệt để. Ông tổ ta là lưu manh đầu lĩnh, gia gia ta tất nhiên là côn đồ đại ca, ba ba ta lại là hắc bang lão đại. Từ ngày sinh ra, ta đã không thoát được quan hệ với hắc đạo rồi. Chính bởi vì ta biết mình rất “hắc”, nên lúc lão đại đặt tên ta là Dạ Phượng, ta lặng lẽ tiếp thu. Giữa đường có người gọi ta là Hắc Quả Phụ, ta chỉ cười cuộc đời ta đã làm rất nhiều chuyện tốt, đến nỗi ta không nhớ rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu. Thứ duy nhất ta nhớ rõ chính là, ngày Phi Ưng bang nội loạn, ta cướp đi toàn bộ tài sản súng ống đạn dược hiện có của lão đại, thuận tiện đem đầu lão đánh cho thành hoa đậu hũ luôn. Lão đại không phải người tốt. Lão sở dĩ thu nhận ta cũng vì nhìn trúng cái hào quang lạnh lùng cất giấu sau đôi mắt ngây thơ vô tội của ta. Ta thật sự không phụ lòng kỳ vọng của lão, mười sáu tuổi trở thành công cụ kiếm tiền lợi hại nhất của lão, cũng trở thành kiệt tác đắc ý nhất của lão. Theo ta phỏng đoán, lão chắc là mù chữ, nên chưa đọc qua bài văn > vô cùng kinh điển. Bằng không, lão thế nào lại không rõ, nô lệ chắc chắn sẽ có ngày phản kháng. Ở Phi Ưng bang làm nô lệ cho lão mười một năm, ta còn không phản kháng thì đi xin lỗi tổ tông là vừa. Ta thực sự không muốn phản kháng đâu, có điều, ai kêu tổ tông nhà ta toàn là lão đại. Ta chỉ làm lão tam thì thật sự mất mặt quá. Không vì cái gì hết, chỉ nói vì liệt tổ liệt tông Hạ gia, ta đã muốn giật giây các huynh đệ phản nửa tài sản cướp được của Phi Ưng bang bọn ta đã cúng cho Thế giới phụ nữ nhi đồng là một đứa bé bất hạnh, không hi vọng có thêm đứa bé nào bất hạnh như ta. Câu trên chính là câu ta phát ngôn trong lúc trả lời phóng vấn của ký giả, tuyệt đối không phải tiếng lòng của ta. Ta sở dĩ quyên tiền, cũng bởi vì nhiều tiền quá theo một mớ tài sản kếch xù, ta từ Phi Ưng đảo trở về Trung Quốc đại lục. Vốn cũng nghĩ tới đến Nhật Bản định cư, nhưng ban đêm nằm mộng thấy tổ tông mười tám đời Hạ gia chỉ vào mũi ta thóa mạ. Ta có thể là một người trong sạch, cũng không thể không có chút khí tiết dân tộc nào. Khi vừa tỉnh lại, tinh thần yêu nước nồng nàn trong ta trỗi dậy, ta lập tức thu dọn đồ đạc trở về Trung khi về nước, ta chọn Vân Nam bốn mùa như xuân để định cư. Tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng phong cảnh không khí chính là nhất trời sinh đã là một quả trứng không may mắn, vất vả lắm mới có được sáu năm an an ổn ổn, còn giả làm một sinh viên, cháu trai của lão đại, cũng là kẻ từng làm thiếu chủ của Phi Ưng bang tìm tới cửa. Lúc hắn mang theo một tên cao lớn đi tới, ta đang ở công viên đánh thái cực. Tiếng người ầm ĩ, lấn át tiếng đạn bay ra. Khi ta cảm nhận được đạn đang bay về phía mình thì đã không còn né tránh được nữa. Giết người vô số như ta, cứ như thế mà mở to mắt nhìn viên đạn lấp lánh xuyên qua giữa bên cạnh thi thể mình, ta biết là ta đã chết. Kỹ thuật bắn súng của thiếu chủ không tệ, thậm chí là phi thường chuẩn xác. Ngạch tâm vị trí giữa hai chân mày nở hoa, một màu đỏ au, cực kỳ giống như vết chu sa trên ngạch tâm của những cô gái hồng nhan họa thủy. Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm máu của mình, nhàn nhạt, không có vị gì lúc cảnh sát đem thi thể ta vận chuyển lên xe, ta cũng đi theo ngồi vào buồng lái. Ta dám đánh cược, nếu như hắn biết ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ tè ra quần, phỏng chừng số lượng thi thể trên xe cũng tăng lên ngùn không sợ chết, vẫn cứ hừ tới hừ lui đi theo bọn họ tới Đình thi phòng nhà xác. Đình thi phòng rất náo nhiệt, còn có mấy đồng chí đang đấu địa chủ ở đó. Ở đó đấu với bọn họ được hai ván, ta thua vô cùng thê thảm. Thua cũng không có gì quan trọng, quan trọng là… ta căn bản không có tiền chung. Thấy ta không có tiền, có kẻ còn chủ trương lấy hết y phục trên người ta gán nợ. Ta phi thân giơ chân về phía sau, đôi chân xinh đẹp thẳng hướng vào mặt bọn chúng bay tới, Đình thi phòng lập tức trở nên yên ra khỏi Đình thi phòng, ta gặp phải hai tên cảnh sát tự xưng Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ rất khách khí, Hắc Vô Thường còn cho ta một điếu xì gà. Ta không biết hút thuốc, hút một ngụm là đã sặc đến nước mắt ròng ròng. Bọn họ nói với ta là lão đại bọn họ muốn gặp ta. Ta đến cả nháy mắt cũng không có, đi theo bọn chữ “lão đại” khi lọt vào lỗ tai ta chẳng khác chi chó lông xù. Hết cách rồi, lão đại chết trong tay ta nhiều lắm. Định nghĩa lão đại ở trong lòng ta chính là, thủ hạ bại tướng cùng với tiền mặt xanh xanh đỏ đỏ.“Đó chính là truyền kỳ của Hắc Quả Phụ, quá khứ của Dạ Phượng và cả đời người của Hạ Tử Lung ta.” Ta vểnh ngón tay hoa, ưu nhã nâng ly cà phê trước mặt uống một ngụm, nhàn nhạt ngước nhìn mỹ nữ trước mắt.“Rất đặc sắc.” Mỹ nữ mỉm cười, cũng nâng ly cà phê lên.“Có gì cứ nói thẳng ra đi, truyền kỳ của ta cô cũng nghe rồi, cô muốn thế nào?” Ta bị Hắc Bạch Vô Thường đưa xuống địa phủ, sau đó trực tiếp ném vào một biệt thự xa hoa, cũng chính là nơi ta ở lúc này đây. Còn chưa đứng vững, vị mỹ nữ trước mắt đã bưng hai ly cà phê tới, chi ba trăm vạn bảo ta kể lại chuyện lúc còn sống của mình. Chuyện cũng kể xong, mỹ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.“Cô đã chết.” Mỹ nữ dùng muỗng bạc khuấy cà phê đang nóng hừng hực trong ngược lại trợn mắt. “Ta đương nhiên biết, vì một viên đạn xuyên qua đầu. Tiền đâu? Cô nói cho ta ba trăm vạn đâu rồi?” Nếu như chưa chết, ta còn có thể tới đây sao? Quả thực đúng là vô nghĩa, là vô nghĩa trong các thứ vô nghĩa.“Ta không phải người của thời không này.” Mỹ nữ đem hoa quả tươi gọt sẵn đổ ra trước mắt ta, “”Đừng khách khí, cứ việc dùng.”Khục, mở miệng cũng không đề cập tới tiền. Ta dùng cây tăm lấy một miếng tuyết lê, trừng mắt nhìn nàng, “Cô là do xuyên không tới?” Sau khi đến Vân Nam định cư, ta bắt đầu viết tiểu thuyết giết thời gian. Những chuyện xuyên qua thời không ta nghe đã nhiều.“Đúng vậy, ta là xuyên không tới.” Mỹ nữ ưu nhà ngáp một nữ đúng là mỹ nữ, đến ngáp cũng ưu nhã như vậy.“Muốn ta đổi linh hồn với cô? Còn giúp cô làm chuyện gì đó?” Dựa theo mấy bộ tiểu thuyết võ thuật, những việc thế này rất hay phát sinh.“Ta là Mộ Dung Tử Lung, người của mấy nghìn năm. Bốn năm trước, nửa đêm linh hồn ta xuất ra, chẳng biết làm sao lại đến được nơi này. Đương lúc du lãng khắp nơi, trùng hợp biết Diêm đại ca đang tuyển lão bà, ta âm kém dương sai trúng tuyển. Ở chung lâu ngày, chúng ta yêu nhau. Thế nhưng, chàng đột nhiên phát hiện, ta là linh hồn sống. Tuổi thọ của ta là đến tám mươi tuổi, còn khi gặp gỡ chàng thì mới mười sáu. Tuổi thọ là ý trời, chàng không có cách nào thay đổi. Cho nên, thời gian chúng ta ở chung không nhiều lắm. Mỗi ngày, sau giờ tý, linh hồn ta đều sẽ đến đây, thế nhưng sau canh năm ta lại phải trở về. Đêm qua, Diêm đại ca nói cho ta biết, hôm nay sẽ có một vị tiểu thư rất có duyên với ta uổng mạng, có thể thay thế ta, ta sẽ có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.”Oa, ra là duyên tình người quỷ dang dở ngang trái đó, thiên cổ kỳ văn đó nha. Nếu như ta chưa chết, nhất định phải đem chuyện của bọn họ viết thành tiểu thuyết mới được.“Ta chính là vị tiểu thư đó?” Ta từng ngụm từng ngụm ăn tuyết lê.“Đồng ý giúp ta không? Hạ tiểu thư.” Nàng nháy nháy mắt, cười đến ngọt ngào. Cái vẻ tươi cười chết người không cần đền mạng đó khiến ta suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Có thể mê hoặc Diêm vương, mị lực của nàng quả nhiên không phải bình thường, không được, ta không nhìn nữa. Ta mà còn tiếp tục nhìn nữa, coi chừng hóa thân thành nữ sói, nhào tới đè nàng xuống đất. Ta là hủ nữ, không phải đồng khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. 2Trong lòng ta lẩm bẩm Đạo Đức kinh, đem tất cả những ý niệm bất lương ném đi hết. Vốn dĩ định niệm nhiều hơn nữa, nhưng bất đắc dĩ ta chỉ niệm vài câu.“Hạ tiểu thư?” Nàng đẩy đẩy vai ta, vớt ta lên từ tận đáy sâu tội suy nghĩ miên man bị cắt dứt, ta cười gượng vài tiếng, “Hắc hắc, đồng ý.” Sau đó tiếp tục ăn tuyết cũng không phải ngu ngốc, biết sống lại là chuyện chắc chắn không thể nào. Muốn sống sót, chỉ có thể chiếm dụng thân thể người ta.“Đa tạ.” Mộ Dung Tử Lung cười hắc hắc, “Ta biết cô sẽ đồng ý mà.” Khục, có thể đoán được là ta nguyện Dung Tử Lung bắt chéo hai chân, vẻ mặt chăm chú nhìn ta, “Hạ tiểu thư, thân thế của ta rất phức tạp. Mà trên vai cũng gánh một trọng trách vô cùng quan trọng. Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhất định có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?” Nàng nháy nháy mắt, cười thần vẻ tươi cười tốt đẹp của nàng, cảm giác lạnh cả người chạy từ lông bàn chân thẳng chó tới ót. Ta bị một trận lạnh run, cảm giác bản thân đang tiến vào hố to vạn nămTừ tận đáy lòng ta lặng lẽ hỏi một câu, tiểu bạch thỏ rơi vào bẩy của đại dã lang còn có thể thoát ra không? Kết quả là một âm thanh nói cho ta biết biến, bản thân ngươi không phải đại dã lang không hơn không kém còn gì.—–1 hoa lệ lệ cũng giống như hoa lệ rực rỡ, huy hoàng nhưng do một số nhà văn muốn viết thành hoa lệ lệ như ý “đổi mới từ ngữ”2 Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh Là hai câu trong chương 1 của > do Lão Tử viết. Có người dịch Đạo có thể coi là đạo thì không phải là đạo thường. Tên có thể coi là tên thì không phải tên thường.

nhất dạ thâu hoan